Wednesday 19 September 2018

Làm việc với triệu phú

Tôi chuyển qua chỗ làm mới theo lời giới thiệu của C. Câu ấy cũng những người bên công ty câu ấy muốn lôi kéo tôi qua làm cho họ. Khi đó tôi cũng muốn đầu quân sang công ty mới vì nghỉ ở gần C tôi sẽ có thời gian trao đổi và học được nhiều hơn.
Điều đó hoàn toàn đúng! Ban đầu C nói thực ra nếu sau này mở công ty cậu ấy muốn mời tôi về làm cho cậu ấy. Câu ấy còn nói rằng cảm ơn Chúa vì biết tôi, đây là người thứ 2 nói với tôi điều đó, bên cạnh một anh bạn trẻ người Malay. Thực ra bây giờ nói điều này chỉ để phỉnh nịnh mình một tý chứ sự thực hoàn toàn không phải như vậy. Đúng ra là tôi phải cảm thấy may mắn được biết họ. Đặc biệt càng biết về C tôi càng hiểu và kinh ngạc về một ví dụ của triệu phú tự thân trẻ tuổi ngoài đời thực như thế nào.
C bắt đầu chơi chúng khoán từ năm 16 tuổi. Khi đó bố mẹ cậu cho 20 nghìn đô la để bắt đầu sự nghiệp. Cậu bắt đầu mày mò tự học cách chơi và đã thua gần hết số tiền đó thì bắt đầu học được cách chơi và bắt đầu kiếm được tiền. Lối chơi của C là dạng lướt sóng chứ không phải đầu tư. Một dạng chơi rất khó và mạo hiểm. Tuy nhiên bây giờ sau gần 20 năm, cậu đã khá thành thục, là admin của một loạt những cộng đồng chứng khoán tên tuổi nhất ở Singapore. Nguồn thu nhập mỗi ngày của cậu bằng 3 lần mức lương tháng cậu đang được lĩnh ở công ty.
(Mức lương khá cao vì cậu vừa được lên chức). Đó là chưa kể nguồn thu từ các kênh đầu tư riêng là khoảng vài chục triệu đô 1 năm.
Hiện cậu có thuê riêng 2 nhân viên làm về các mảng khác, mỗi người lương tháng khoảng 30-40 nghìn đô, lương thưởng hàng năm 1-2 triệu đô.  (Mức lương cao nhất của người bạn tôi biết là khoảng xung quanh 20 nghìn đô, nhà ở trong resort, ở dưới nhà là bãi biển với du thuyền chạy qua lại).
Ở độ tuổi trẻ, kém tôi 4 tuổi, với vốn tài sản tự thần vài nghìn tỉ đồng VN, nếu là một tỉ phú tương tự ở Việt Nam, tôi có thể hình dung một con người và hoàn cảnh gặp nhau sẽ khá khác.
Trước hết, tôi ko nghĩ sẽ gặp một tỉ phú như vậy dưới vai trò một viên chức bình thường như C. Từ những ngày đầu được biết, nếu không hiểu về cậu ấy, người ngoài rất có thể nhìn thấy một viên chức quèn. Hàng ngày đi làm đúng giờ đều đặn. Tham gia đều các cuộc họp, kiên nhẫn lắng nghe, ghi chép, báo cáo. Nộp report đầy đủ, đúng hẹn và có trách nhiệm với những công việc được giao. Tối vẫn tranh thủ theo học bằng Master part-time. Cậu ấy còn khuyên tôi "mày tranh thủ ở đây apply học bổng học master đó đi, vừa là project công việc, vừa xong luôn đề cương, ko mất tiền mà lại có bằng". Tôi rất cảm kích lời khuyên đó. Bây giờ C đã có bằng thạc sĩ, với khả năng làm việc và kết quả rất tốt cậu ấy còn được để bạt lên vice director và theo lộ trình sẽ thay director khi ông ấy nghĩ hữu sau 1, 2 năm tới. Tuy nhiên cậu ấy đã từ chối, tôi hỏi vì sao, câu ấy nói "mày nghi với độ tuổi của tao nếu lên làm director thì những người khác lớn tuổi hơn họ sẽ nghĩ sao ?  ". 
Hàng ngày C vẫn đi làm bằng tàu điện công cộng, từ nhà đến công ty hết khoảng hơn 1 tiếng. Đó cũng chính là địa điểm mà công ty SME tôi sắp sửa ra làm hỗ trợ trong nửa năm.
Khi đến đó, tôi đã rất thất vọng vì nó quá xa xôi hẻo lánh so với chỗ ở hiện nay của tôi. Hiện nay tôi đi làm mất 4 phút đi tàu. Từ nhà đến lúc đặt mông lên ghế công ty chỉ 10 phút. Chỗ tôi ở là trung tâm có đủ tất cả mọi thứ, thanh niên, công sở coi đó là tụ điểm ăn chơi tụ họp. Giờ nghĩ đến việc phải đi làm mất cả tiếng tôi cảm thấy như xuống địa ngục. C đi làm như vậy hàng ngày. Sáng cậu dậy từ 3 giờ sáng, chuẩn bị tài liệu, hồ sơ cho phiên đóng sàn giao dịch của thị trường Mĩ (giờ chiều tối của Mĩ là giờ sáng sớm của Sing). Không ăn sáng, uống cốc caphe cậu thường có mặt ở công ty sớm hoặc đến 2, 3 công ty bên ngoài trong buổi sáng theo nhiệm vụ công việc. Tôi thường có hẹn ăn trưa với C tuần 1 lần, thường những bữa ăn trưa như vậy sẽ bắt đầu lúc 1 giờ hoặc 1 rưỡi chiều, khi C đã trải qua vài cuộc họp nữa. Chúng tôi thường an ở foodcourt, hôm nào tôi mời cơm thì C sẽ mời nước. Cơm 3-5$, nuớc 1.5$. Bữa trưa C thường ăn rất nhanh, có lẽ vì không ăn sáng nên khá đói. Cậu luôn cầu nguyện trước bữa trưa. Chúng tôi thường dành thêm thời gian ngồi cafe. Sau khi làm thêm cốc cafe để tránh cơn buồn ngủ là bắt đầu giờ làm việc buổi chiều. Giờ tôi hiểu vì sao nhiều khi gặp tôi thấy mặt C lờ đờ như người thiếu ngủ, có khi mặt thì gầy choắt lại trong có vẻ hốc hác. Mỗi ngày cậu chị ngủ khoảng hơn 3 tiếng, hôm nào luxury thì ngủ khoảng 5 tiếng. Tối viết bài chia sẻ kinh nghiệm cho các trang cậu làm admin. Sau đó chuẩn bị hồ sơ cho phiên mở sàn chứng khoán bên Mĩ. Nếu một ngày giao dịch tốt, chỉ vài tiếng buổi đêm đó có thể mang lại cho C vài chục nghìn $. Không phải chị chơi sàn Mĩ, cậu cũng chơi cả sàn của Sing, nhưng đó là giao dịch trong "giờ bình thường" nên tôi không kể ở đây. 
Tôi hỏi "mày ngủ ít như vậy mày không cảm thấy mất tập trung hay mất sức làm việc hay sao? Tao chỉ cần ngủ thiếu một ngày là cảm thấy lờ đờ suốt cả ngày, ko làm được việc gì". C nói "tao đã ngủ ít như vậy 16 năm, cuối tuần tao có một ngày được ngủ thoải mái, tao sẽ ngủ một mạch đến 5 giờ chiều". Tuy ngủ ít và không ăn sáng nhưng nhìn C không bao giờ thiếu năng lượng, câu vẫn nhanh nhẹn, hoạt bát và xử lý tình huống sắc bén. 
Nhiều lúc ngồi trong phòng hợp với mấy công ty nhỏ, thấy C ngồi ghi chép và trả lời câu trả lời của các CEO các công ty đó tôi lại cảm thấy hơi buồn cười, tôi tự hỏi ko hiểu tại sao C còn ngồi đây tiếp tục cái công việc như vậy. Với tài sản của C, có thể đủ sức ngay cả trả lương nuôi toàn bộn gần 600 công nhân viên của công ty tôi, gồm cả lương thưởng, cộng cả tiền cơ sở vật chất và thiết bị vô cùng tốn kém trong suốt 1 năm thì cũng chưa hết tiền. 
C có một căn penthouse ngay sát công ty tôi. Tuy nhiên cậu không để ở mà đem cho thuê lại. Một giáo sư nước ngoài làm cho trường đại học gần đó (khu tôi làm việc là mô hình silicon valley, có trường đại học, viện nghiên cứu và các startup). Hàng ngày cậu vẫn đợi vợ đi làm về đi tàu về nhà ăn cơm tối cùng với bố mẹ. 
Tôi hỏi C sao ko mua ôtô? C nói trước đây có ôtô nhưng chỉ dùng đi cuối tuần. Thỉnh thoảng chạy lên công ty start up mà cậu đầu tư vào cách đó khoảng hơn chục km vào giữa đêm 3 giờ sáng để họp với đối tác nước ngoài.
Tôi hỏi C làm gì trong thời gian đi lại bằng tàu điện? C nói sẽ tranh thủ ngồi chơi chứng khoán hoặc đọc sách. Mỗi tháng cậu đọc 15 quyển sách và cả các hồ sở công ty, các tạp chí mà cậu đăng ký member.
Tôi hỏi C vậy cậu dùng tiền để làm gì. C nói khi đạt mức mục tiêu cậu đặt ra, cậu sẽ đi khắp các nước nghèo để xây nhà thờ.
Sau này tôi mới biết C đã và đang xây dựng các làng mạc nhỏ cho trẻ em nghèo. Trước đây cậu sang Campuchia gặp một nhóm buôn trẻ em và cậu đề nghị mua lại hết số trẻ đó. Tên chủ trẻ đồng ý bán 1 đứa trẻ 1 nghìn đô và cậu đã mua lại hết 15 đứa.
Rồi C phát hiện ra chỉ có giáo dục mới giúp cải thiện đận gốc rễ của vấn đề vì vậy cậu bắt đầu tập hợp người tình nguyện và hàng năm đến giúp xây dựng, cải thiện chất lượng cuộc sống ở đó. Họ làm tất cả mọi việc, từ xây nhà, nhà vệ sinh, kể cả thông sửa những đường ống vệ sinh hỏng, lắp đặt nguồn nước.
Mỗi năm C đều đi vài lần đến vài nước nghèo quanh khu vực để thực hiện các dự án của mình và dạy học. Khi kiếm đủ số tiền mục tiêu câu đặt ra, cậu sẽ nghỉ việc và dành toàn phần thời gian vào tâm huyết đó.
Nghĩ đến việc các nhân viên của C hàng ngày đi làm đi máy bay sang Mĩ và châu Âu bằng ghế hạng thương gia, ngồi lounge riêng, xuống sân bay sẽ có xe limousine chạy ra đón, ở khách sạn 5 sao (đây là điều kiện để họ tạo hình ảnh khi gặp đối tác), trong khi C sang các nước nghèo thông đường ống vệ sinh, có lần đập vào đường ông cũ nhiều năm, phân và nước vệ sinh bắn tung lên đọng lên mặt, quần áo và tóc... nhiều khi thấy cuộc sống cũng có nhiều điều bất ngờ và thú vị.
Làm việc cùng triệu phú cũng thú vị khi liên tục được biết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Có nhiều bài học và câu chuyện thú vị nữa về C nhưng có lẽ không kể hết ra ở đây được nhưng tóm tắt vài dòng về một triệu phú tự thân của Sing để bạn nào chưa biết sẽ có một chút khái niệm.

Đạo là gì

Đạo là gì, theo nghĩa Hán Viết, đạo có nghĩa là con đường. Ngôn từ vốn dĩ rất giới hạn nên để miêu tả một phạm trù bao trùm bằng vài từ là rất khó. Tuy nhiên chỉ bằng một từ thì cách giải thích là con đường cũng khá hay, nếu hiểu con đường là một lề lối được tạo ra mọi thứ sẽ đi theo nó.
Đạo có nghĩa là hệ thống quy luật mà mọi thứ hoạt động theo, nó có tính bao trùm mọi phạm trù, sự vật, sự việc. Do đó người ta có thể thấy nó trong một phạm trù nhỏ và áp dụng nó một cách tương tự trong những phạm trù khác. 
Vì thế người ta mới có câu "cư xử sao cho phải đạo" cũng là rất hợp lý. Sao cho phải đạo nghĩa là sao cho hợp đúng với quy luật thì mới thứ sẽ thuận.
Do đó', khi người ta nghiền ngẫm sâu về một vấn đề gì đó để đúc rút ra những quy luật bao trùm thì người ta sẽ hiểu đạo của cái đó và cũng là đạo chung. Do đó, không chỉ giới hạn ở trà đạo, võ đạo, mà bất cứ thứ gì cũng có thể tìm thấy đạo: bóng đá đạo, kinh doanh đạo, v.v... Vì nó là hệ thống quy luật mà người ta hiểu cách vận hành thì sẽ thành công. Các quy luật này khi khái quát hoá sẽ có thể nhìn thấy và áp đúng ở những vấn đề khác mà mọi thứ vẫn tuân theo như vậy. Hiểu đạo thì sẽ thuận, sẽ dễ dàng và sẽ thành công. Hiểu đạo sẽ hiểu vì sao mọi việc lại diễn ra như vậy. Hiểu đạo sẽ ko còn cảm thấy buồn bực vì buồn bực là do kết quả và kỳ vọng không gặp nhau, hiểu đạo thì kỳ vọng sẽ luôn đúng với thực tế. Vì biết nó sẽ diễn ra như thế, vì biết mọi thứ diễn ra là do lẽ của nó phải diễn ra như thế.

Saturday 15 September 2018

There is no good time for blaming

My mother often tell me I should always consider and choose a better time if I want to give comments on any one.
But I found out that almost no one loves to hear blaming.
So there will be no good time for blaming.
It is easy to blame someone for their mistake. So all of us choose to do easy thing: blame someone when they do something wrong.
But it is difficult to understand why they do so.
Everyone do something for a reason. Everything happens for a reason.
It is more important to understand why they did it than blaming them for it.
Try not to blame someone. Try to understand. Find the reason, fix it. Be happy !

Friday 14 September 2018

Reality

Is part of reality is reality ? Part of reality is not reality if we think it is the whole reality. It is only reality if we know it is a part of reality.
Most of us is only knowing part of the reality but almost none of us aware of it. We often assume that is all it is about.
Reality is much more abundant, dynamic, wonderful and exciting than what we often observe or get used to.

Chiem nghiem

"Everything is relativity, only one thing is absolute: it is everything is relativity."  Everything is changing, there only one th...